NỀN TẢNG VÀ PHƯƠNG PHÁP
Tập này nhằm xác định một số những mệnh đề còn để quá
chung trong quyển Việt Lý, nhất là bài “Theo chân sử truyền”. Nhân tiện cũng là
để trả lời một số thắc mắc được nêu lên do đấy. Những dữ kiện làm cơ sở suy tư
ở đây mượn trong quyển Han Chinese expansion in South China (the Shoe string
Press in 1967), của giáo sư Herold J.Wiens (sẽ viết tắt là Wiens) thuộc đại học
Yale bên Mỹ chuyên về ngành nhân chủng học. Đây là một công trình đã đúc kết
những điều sở đắc của rất nhiều nhà nghiên cứu nổi danh, trong đó phải kể trứơc
hết đến sử gia Eberhard đã dầy công nghiên cứu tại chỗ về các sắc dân sống ở
mạn Nam
nước Tàu mà ông cho là có tới con số hơn tám trăm. Phương pháp của ông thuộc về
văn hóa và phong tục học… Người thứ hai là ông Eichstedt đi lối ngữ học và
chủng tộc (hình dáng, thân thể, khuôn mặt, nước da…). Ngoài ra rất nhiều
học giả người Trung Hoa, ở đây chỉ nêu
ra vài ba tên tuổi làm ví dụ. Ông Trương Kỳ Quân (chữ hán) tác giả quyển “Trung
Quốc dân tộc chí” (chữ hán). Ông Từ Tùng Thạch: “Thái tộc, Xung tộc Việt tộc
khảo” (chữ hán) (Thượng Hải 1949) và quyển thứ hai là “Việt giang lưu vực nhôn
dân” (chữ hán) (Thượng Hải 1947).Lăng Thuần Thanh (chữ hán) và Nhuế Dật Phu
(chữ hán) “Tương Tây Miêu tộc điều tra báo cáo” (chữ hán) (Acadennia Sinica,
Thượng Hải 1947) v.v…
Như vậy là về đàng tài liệu đã đảm bảo
được giá trị quốc tế của quyển sách, vì thế nhiều chỗ chúng tôi sẽ trưng cả bản
văn bằng tiếng Anh. Có một điểm tưởng cũng cần nói tới là tất cả các tác giả
trên đây ít ra về phía người Mỹ không hề có một chủ thuyết nào, mục đích của họ
chỉ là để tìm hiểu sự kiện khách quan nên khỏi e ngại có sự uốn nắn cho sự kiện
hợp theo chủ thuyết của mình. Quyển sách trên cũng có nhiều lần nhắc tới huyền
thoại. Vậy là hợp chủ trương của chúng tôi về đàng phương pháp. Vì chúng tôi
dùng lối huyền sử thì tất nhiên phải dùng đến huyền thoại, tuy nhiên lại dùng
theo một lối riêng gọi là huyền sử. Xin tóm qua lại như sau:
Huyền sử khác lịch sử ở chỗ có dùng huyền
thoại nhưng lại đáng tên sử vì được giải nghĩa dưới ánh sáng của định chế,
phong tục, cổ tục v.v… là những yếu tố có tính chất lịch sử. Đây là phương pháp
không những hợp với khoa học hiện đại (uyên tâm, cơ cấu, triết học đều dùng
thần thoại) nhưng còn là một yếu tố cần thiết trong việc đi tìm về nguồn gốc
nước ta. Bỏ huyền thoại chúng ta hầu không còn gì để làm tiêu điểm dò đường. Vì
trước nhà Đường và Tống thì sử liệu về dân mạn Nam nước Tàu rất hiếm hoi. Giáo sư
Wiens kể lại lời học giả Eickskedt đại khái rằng Tư Mã Thiên sinh ở Long Môn
thuộc Sơn Tây nên nhất quyết từ chối không để lại gì về dân mạn Nam. Điều đó
người Tàu mạn Bắc đều đồng ý. Tác giả phàn nàn về điểm những học giả Tây Âu chỉ
biết ngốn nghiến sử liệu của Tư Mã Thiên hay những sử gia khác mà không chú ý
tới việc bẻ quặt do sự bỏ sót nhiều sự kiện, nhất là khi nói đến các dân man di
ngoài Hán tộc. “Where fault is found with Chinese history it is with the
distorstion resulting from omission of facts particularly in the accounts
dealing with the so called “barbarians” or non Han Chinese tribes people”
(Wiens 30). Chính vì thế nên sử gia Tàu đã nhắc tới quá ít về những dân Môn,
Man, Miêu, Thái, Việt mặc dù hàng bao thế kỷ họ đã cư ngụ ở mạn Nam nước Tàu và
nước Trung Hoa hiện nay đã nhiều ngàn năm chính là đất của Việt Thái. Lý do sự
bỏ sót đó là họ đã xem di sản Nho giáo xuyên qua lăng kính nhuộm đẫm màu Hán
tộc nên chỉ nhìn nhận là có những gì thuộc miền Bắc nước Tàu == an outlook
through very darkly (Han) Chinese colored glasses which recognized only what
was North Chinese (Wiens 30). Có một lý do nữa khiến người Hán từ chối những
tài liệu xưa là có lẽ vì họ muốn bảo toàn quyền tác giả tuyệt đối của họ trên
Nho giáo cũng như về sự họ là chủ nhân đầu tiên trong nước Tàu. Thế mà những
điều này sẽ bị đặt lại thành vấn đề khi người ta chú ý đến tất cả những tài
liệu khác, như sẽ làm trong bài này. Vì những lý do trên mà chúng tôi bó buộc
phải dùng đến huyền thoại, truyền kỳ để trám lỗ hổng. Sử liệu thì mới có từ đời
Tống, một ít đời Đường, rất ít đời Hán. Trên nữa chỉ còn có Kinh Thư, mà Kinh
Thư có lấy gạn thì cũng chỉ đến nhà Thương. Trên nữa chỉ còn là huyền thoại,
thế mà đấy mới là quãng hình thành của nên văn minh Nho giáo. Vậy nếu muốn tìm
ra phần đóng góp của Việt tộc thì phải tìm ở thời này, và nếu thế thì phải xài đến
huyền thoại. Cho tới nay các sử gia kiêng dùng thần thoại vì cho là thiếu nền
tảng khoa học, nhưng huyền sử cho r ằng có một phương pháp biến huyền thoại
thành tiền đường của khoa học, đó là sự dùng cổ tục học, định chế, ẩn dụ… để
“đọc ra” nội dung của truyền kỳ và huyền thoại. Đó là phương pháp chúng tôi
dùng và kêu là huyền sử.
Sở dĩ mãi cho tới thế kỷ này người ta mới
nghĩ tới khai thác huyền thoại là vì tới nay mới đủ yếu tố để có thể dùng. Vì
muốn đi vào rừng huyền thoại cách “khoa học” thì đòi người dùng phải biết rất
nhiều để có thể đối chiếu, người ta quen gọi đó là phương pháp “thiên văn” hay
là dùng thiên lý kính tức là phương pháp bắt phải lùi rất xa cả về thời gian
lẫn không gian để có thể nhìn bao trùm đối tượng. Về thời gian phải lùi hẳn về
buổi sơ khai lúc còn khuyết sử. Về không gian phải nhìn bao trùm cả khối người
phương Nam ,
hơn thế nữa nhiều lần còn phải đối chiếu với các nền văn minh khác. Có như vậy
mới nhìn ra cơ cấu là cái thuộc toàn thể. Chính vì thuộc toàn thể nên nó là cái
gì chìm rất râu dưới miền tiềm thức, cần phải lùi xa mới nhận ra. Đồng thời lại
phải nhìn rất rộng bao quát được nhiều khoa cùng hướng như phân tâm, cơ cấu
luận, siêu ngôn (métalangage) là những khoa cũng cố gắng nhìn qua đợt ý thức để
đặt tầm tiềm thức là địa vực của cái mà Kinh Dịch kêu là Cơ, tức cũng chính là
cái mà ngày nay nhà cơ cấu luận đang muốn tìm. Khi xem toàn diện theo lối đó sẽ
thấy những hình thái khác lạ, làm điểm tựa cho những quyết đoán mà người không
quen sẽ cho là sai.
Vì thế ở đây tôi xin đưa ra vài thí dụ
thiết thực để xác định.
Trước hết khi nói đến huyền
sử thì câu nói phải hiểu theo lối toàn diện, nếu hiểu theo lối thông thường cục
hạn thì có chỗ sai, nhưng sai trong tiểu tiết mà lại đúng trong toàn bộ. Thí dụ
khi nói đến Hán tộc du mục thì tưởng là rất dễ bác vì từ lúc xuất hiện đã thấy
Hán tộc bám sát nông nghiệp cũng như miền Nam nước Tàu vẫn có dân du mục. Thế
nhưng nhìn vào cơ cấu uyên nguyên thì lại phải nói văn hóa Hán tộc thuộc du
mục. Y như người Ai Cập phần nhiều nông nghiệp nhưng cơ cấu văn hóa là du mục
vì nó có những nét thuộc du mục, thí dụ việc tuyệt đối hóa quân quyền, phụ
quyền… vì thế trong tam tài của Egypt thì ngôi Ka là cha, ngôi King là con rồi
yếu tố nối kết của cha con là Ka-mutef tức cũng là Ka nam tính (xem Jung,
Mysterium conjunctionise IV. 1-3). Cơ cấu đã như vậy thì trong xã hội sẽ có
những đặc ân tuyệt đối sinh ra mối liên hệ chủ nô, còn cai trị thì thiên về
pháp hình… là những nét thuộc du mục sẽ theo bén gót khối dân ấy lâu về sau khi
đã đi sang nông nghiệp, như sẽ nói về Hán tộc dưới đây. “Tay
thì nông nghiệp mà tiếng là tiếng du mục”. Ngược lại những dân du mục mạn Nam
nước Tàu tuy vẫn còn tồn tại mãi tới tận nay có tới vài chục triệu nhưng vài
chục triệu và so với số dân dăm trăm triệu thì lại là thiểu số không đáng kể
phương chi trong cái nhìn tổng quan của huyền sử về cơ cấu thì các dân thiểu số
đó lại mang đặc tính chất nông nghiệp. Đấy là điều nhà quan sát kiểu thường ít
chú trọng. Còn một điểm nữa phương pháp hay mắc phải đó là không nhận ra ý
nghĩa biến đổi của cùng một danh từ thí dụ cũng là chữ Miêu, chữ Mán, Mường mà
mỗi đời mỗi nơi gọi khác nhau. Cùng là dân Dao nơi Quảng Đông Quảng Tây mà khi
vào Bắc Kỳ thì lại kêu là Mán, Mường (Wiens 67). Chữ Miêu hiện nay thường chỉ
mấy dân thiểu số ở Quý Châu là từ đời Tống, nhưng trước kia đời Đường gọi là
Mán, đời Tống là Miêu Man, thời nhà Chu gọi là Kinh Man cũng có khi gọi là
Tràng Sa Man, Ngũ Khê Man, Ngũ Lĩnh Man, Nam Man…
Vậy trong khi nghiên cứu nên xác định nội
dung mỗi danh từ theo thời đại và khu vực. Khi nhìn toàn diện theo kiểu Huyền
sử thì Miêu là Man, là Môn, là Thái, là Việt (Âu Việt, Miêu Việt, Lạc Việt) mà
chúng tôi quen gọi là Viêm Việt, để chỉ tất cả những dân đã cư ngụ ở miền Nam
nước Tàu, đúng hơn là 9/10 diện tích nước Tàu, nhưng thường sử gia quên đi và
cứ sài đại ý niệm nước Tàu hiện đại cho những thời kỳ nước Tàu còn nhỏ xíu.
Hiện nay đã có một số nhà nghiên cứu nhấn mạnh điểm này. Trong khi nói Viêm
Việt là chúng tôi chỉ có ý đối chọi một quảng đại quần chúng trong đó Bách Việt
đứng đầu với một thiểu số người xâm lăng trước kêu là Hoa sau kêu là Hán, mà
không có ý đả động đến vấn đề nhân chủng học. Thí dụ Miêu có phải là Mán hay
Tam Miêu chăng. Vấn đề này xin để trong ngoặc vì có giải quyết đằng nào cũng
không phương hại đến vấn đề toàn diện giữa Nam Man một bên và Hán Hoa bên kia.
Hiểu như thế mới trả lại cho
chữ Man (Môn, Mân, Việt, Mường, Thái…) ý nghĩa uyên nguyên của nó bên ngoài
nghĩa khinh miệt mà lúc sau người Hán quen gán cho rồi chúng ta cũng hùa theo.
Đó là vì đã hiểu theo nghĩa hẹp chỉ một sắc dân sống trên núi rừng xa văn minh
thành thị, nên kêu là Mường, Mán, Mọi… Còn chính ra khi hiểu theo nghĩa rộng
tức chỉ cả miền Nam
nước Tàu thì tên đó không có gì là quê mùa mọi rợ cả. Nó cũng là một tên như
bao tên khác Hán, Hoa, Mông, Tạng, Việt… Vì thế khi vua nhà Chu
muốn phong vương cho vua Sở thì vua nước này trả lời: “Chúng tôi là người Man
di có cần chi tới chức tước của Tàu”. (Wiens 80) Nói thế vì lúc đó nước Tàu
cũng còn rất nhỏ, như sẽ xác định thêm về sau.
Triết lý cái đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét